Monday, August 15, 2016

Vì vợ là vợ anh - Chap 10

Có lẽ bé Điệp còn sốc lắm, hôm đó cãi nhau ở đằng nhà nội bác Vân nói rất đúng, chị thường ngày là giữ sĩ diện cho chồng chứ chị không hiền đụt. Hà cũng chưa bao giờ tự nhận mình là loại phụ nữ ngây thơ ngốc nghếch.
Bao nhiêu năm trong nghề, học trò ương bướng đủ thể loại, chả nhẽ mỗi lần như vậy lại phải gọi giáo viên khác đến trị giùm? Đối với những bé nhẹ nhàng lần một không xong lần hai chẳng được, ắt lần ba sẽ phải có biện pháp khác.
Bé Điệp trong mắt chị Hà, suy cho cùng cũng là một trong những đứa trẻ ngang ngạnh, nhưng lũ nhóc của chị dù sao cũng có những nét đáng yêu của tuổi mới lớn, còn cô này, quả thật không làm sao mà ưa cho nổi.
Ai đó rời quán lâu rồi mà có người ngồi nốc cả ấm trà vẫn chưa hết giận.
Lần đầu tiên gặp sếp Hậu cô đã trúng tiếng sét ái tình. Đã vậy sếp lại còn trẻ, mà đã trẻ lại còn phong độ đẹp trai, nếu không có chút cảm xúc gì thì chắc cô bị vô cảm mất.
Ở anh có nét chững chạc cuốn hút của người đàn ông trưởng thành, hoàn toàn khác biệt với bọn bạn loai choai cô quen. Những việc vặt lăng xăng của thư ký từ khi nào đã trở thành niềm vui nhỏ nhoi mỗi ngày.
Buổi tiệc nào sếp cũng cho cô theo cùng, sếp với cô như hình với bóng, cô yêu sếp, mong sếp từ lúc nào không hay. Cái thời khắc phát hiện sếp có gia đình, lòng cô như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Người ta cho cô xem ảnh vợ sếp, cô lại càng không can tâm.
So với chị ấy, quả thật Điệp không thấy mình thua kém ở chỗ nào. Cô đẹp, cô có tuổi trẻ, cô hoạt bát cô năng động. Hơn thế nữa, điều quan trọng nhất là cô nghi ngờ, sếp cũng thầm yêu mình.
Nếu không yêu, cớ sao phải đích thân đi mua cháo, vì đâu quan tâm hỏi han những lúc cô đau ốm?
Nhiều khi cô cũng không chắc chắn lắm về tình cảm ấy, bởi lẽ anh không hề mượn chức vị để dồn ép lợi dụng hay chiếm đoạt cô. Đôi lúc Điệp ngẫm hay là giống lời anh Thắng nói, cháo là mua cho bé Sò thì bảo trợ lý lấy thêm một phần cho cô, anh Hậu tuy nóng tính nhưng tốt với tất cả mọi người.
Nhưng nghĩ suy tới lui lại thấy không hợp lý. Anh là đàn ông đã có gia đình, làm sao có thể công khai rõ ràng, chỉ đành mượn cớ mua cho con gái để lén lút chăm sóc yêu thương cô thôi.
Nhìn vào mắt anh, cô thấu được những tình cảm diết da anh dành cho mình. Cũng như sếp, cô hiểu cái cảm giác thương mà không thể nói, yêu mà không dám vượt lên rào cản định kiến của xã hội.
Thời gian trôi qua, mỗi ngày tim cô lại thêm xót xa khổ sở.
Cô đau cho cô, cô cũng đau cho anh.
Điệp mân mê chiếc lắc tay nhỏ xinh anh tặng, bật khóc nghẹn ngào. Cô nể anh cũng còn bởi vì cô biết anh không phải kẻ bỉ ổi mà vô cớ bỏ con ruồng vợ, nhưng cô nhất định, sẽ giúp anh tìm ra được cái cớ chính đáng.
Nhất định làm cho người ta hiểu rõ, rằng cuộc sống hôn nhân của anh là quá bức bối, rằng tình yêu của họ là không có tội.
Chị Hà trưa hôm đó cũng không cảm thấy ngon miệng. Tuy nhiên chị vẫn cố gắng ăn đủ hai bát cơm và thêm nhiều rau để giữ cho da dẻ hồng hào. Xưa kia anh còn là nhân viên, lương bổng thấp, nhà lại không có điều kiện thì anh hay tự trách bản thân lắm.
Ông xã thương chị không lấy được người chồng giỏi.
Tất nhiên có kinh tế là cái tốt, nhưng mà nghĩ bây giờ bận bịu công việc có khi hai vợ chồng xa cách hơn ngày đó. Chưa có chuyện gì mà lòng chị cứ bất an sao sao ấy, đột nhiên chị cảm thấy lo lắng cho mái nhà nhỏ của mình.
Nghĩ ngợi linh tinh, có bà vợ hâm dở thế nào lại dành cả buổi chiều lên mạng search về các phương pháp quyến rũ chồng, chăm chỉ tìm tòi, ra sức nghiên cứu.
Để rồi đêm xuống, lấy hết dũng khí mà thực hành.
Thứ đầu tiên Hà chuẩn bị là một bộ váy ngủ ren màu tím, chị hồi hộp mặc lên người, soi trong gương cũng cảm thấy mình rất đẹp.
Tiếc là, không có can đảm bước ra khỏi nhà tắm. Mẹ em Hến lại phải lục đục thay lại bộ áo quần kín cổng cao tường như thường ngày.
Thôi thì mất con hậu ta còn con xe, bà xã tự an ủi mình, chuyển sang chiến lược hai liếc mắt đưa tình. Chị làm y như mẹ Bống dặn trên diễn đàn, âu yếm nhìn chồng rồi chớp ba phát, liếc sang trái xong đảo qua bên phải, sau đó nở nụ cười đầy ma mị.
Hình như sai sai ở đâu à, ông xã không những không bị chinh phục mà ngược lại còn sốt sắng hỏi han.
-“Mắt mình sao thế? Hay bị dị ứng giống anh rồi? Lọ thuốc trong tủ vẫn còn đấy tra tạm đi em ạ, nếu không khỏi thì mai anh chở đi khám.”
Má chị đỏ bừng, ấp úng nói cũng chẳng rõ lời, ngượng mà chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Tối đó, ở nhà nọ có chị vợ thẹn rón rén trốn vào chăn trùm kín mít. Chồng lại chẳng được tinh ý cho lắm, một mực kéo ra bắt tra thuốc. Hai anh chị giằng co một hồi, rốt cuộc anh Hậu quát rõ bực bội.
-“Mình hay nhỉ, đắng một lát là hết chứ có gì đâu.”
-“Trời ạ, mình ơi em nào có phải là Hến Sò mà sợ đắng, em không bị sao thật mà, mình đi ngủ sớm đi mình.”
Ông xã xem xét lại cũng thấy đúng, thường ngày cứ phải nịnh mãi các nàng mới chịu nhỏ thuốc nên hôm nay cũng theo thói quen nạt vợ luôn. Anh gãi đầu gãi tai cười cười.
-“Ừ bảo thế thôi, vợ không chịu mai đi dạy bụi phấn bay vào nó sưng vù lên thì anh cũng mặc đó.”
Thấy chồng lo lắng cho mình, vợ chợt cảm động chui ra mặc anh muốn làm gì thì làm. Xong xuôi đâu đấy nghe giọng người ta thủ thỉ nho nhỏ xin ý kiến mà thẹn chỉ biết gật đầu.
Từ dì Hợi bác Vân tới hội bỉm sữa trên mạng, ai ai cũng đồng quan điểm phụ nữ đêm đến là phải lẳng lơ với ỏn ẻn một chút. Cả ngày chăm chỉ lo toan cho gia đình có khi cũng không bằng mấy giây lúc đêm xuống đâu.
Không phải chị thấy mọi người vô lý, mà là ở cái tính của chị, cứ cảm thấy xấu hổ mất mặt ấy. Nhưng nghĩ đi ngẫm lại, thôi đã cố thì cố cho trót vậy. Có người hít một hơi thật sâu, đợi tới lúc cao trào nhất thì khẽ kêu lấy lòng chồng.
Cứ ngỡ ai đó sẽ thoả mãn lắm, nào ngờ anh lại hốt hoảng lay vợ hỏi han.
-“Mình….sao vậy mình…anh làm mình đau à?”
Chị một mực lắc đầu mà cũng không làm anh yên tâm được, rốt cuộc đành lí nhí tâm tình.
-“Không…em…em…thích…”
Vợ cố gắng là vậy, thế mà kết quả lại chẳng ra đâu vào đâu cả. Chẳng những không làm chồng vui mà còn khiến anh nổi giận ầm ầm.
-“Anh biết anh kém nhưng ít nhất anh cũng phân biệt được đâu là thật đâu là fake, mình không phải thương hại anh như thế.”
Chiếc giường rộng lớn, mỗi người một góc nằm quay lưng vào nhau. Chị thấy tội lỗi lắm, không ngừng tự trách bản thân mình. Cái việc bản năng của người phụ nữ mà với chị sao nó khó khăn đến thế?
Phải chăng chị bị bệnh?
Đầu óc đau buốt rối bời, trong lúc cùng quẫn bí bách, có bà vợ buột miệng nghẹn ngào.
-“Lỗi là ở em, nếu mình thấy nhu cầu chưa được giải quyết triệt để thì hay là mình tìm người khác…”
Anh Hậu tức đến mức đang đêm mà phải chồm dậy xả giận.
-“Hay, thử xem trên đời có con vợ nào phũ phàng với chồng như mình không? Mình cao cả quá nhỉ?”
-“Em…”
-“Anh cho mình cơ hội nói lại lần nữa đấy. Mình nhắc lại từng từ từng chữ cho anh xem, mình bảo gì anh cũng nghe, thậm chí giờ đi luôn cũng được…”
Hiếm khi thấy ông xã cáu như vậy, bà xã bất chợt run run. Không biết từ đâu mà nước mắt cứ chảy hoài, nức nở thổn thức chẳng thốt được lên lời. Anh thấy chị vậy thì lại thương thương, nằm xuống kéo vợ vào lòng vỗ về.
-“Anh có làm gì mình đâu mà tự dưng lại thế, nín đi không con nó lại cười cho giờ.”
Mà dường như vẫn chưa hết bực, có người vẫn cố kiết xỉa đểu thêm câu nữa.
-“Muộn rồi ngủ thôi, tối mai anh ra phố Vọng cho mình hài lòng.”
Lúc nãy rõ ràng thốt được ra câu ấy mà giờ chính miệng chồng khẳng định cớ sao lại chua xót đến thế? Chị chủ động nép sát hơn vào anh, ngập ngừng biết lỗi nỉ non.
-“Em sai rồi…mình đừng đi…”
-“Sao? Anh tưởng mình cao thượng không biết ghen?”
-“Không…em…biết ghen mà…”
Chồng nghe vợ ấp úng giải thích thì bật cười. Anh hỏi chị ghen như nào, chị bảo chị đau lòng chị khóc. Anh hỏi chỉ có vậy thôi à, chị bảo thế anh muốn sao?
Anh bảo ít nhất cũng phải đấm cho anh một trận chứ?
Chị nói không được, chồng đau thì vợ xót. Đột nhiên anh thấy ấm lòng, hai người trêu nhau qua lại rồi ngủ lúc nào không biết.
Hôm thứ bảy trường chị có liên hoan văn nghệ nên dắt cả Hến Sò tới chơi. Anh Hậu thì bận việc công ty rồi nên không qua được. Hai bé được học trò của chị cưng lắm, làm nũng bắt nạt các anh chị miết, mẹ Hà phải mắng nhẹ mấy lần.
Bác Thanh hôm nay cũng sang giới thiệu tuyển sinh cấp ba, xong xuôi chạy qua bế Hến Sò suốt, hai con bé này giống hệt mẹ, xinh xắn đáng yêu đáo để.
Anh mua cho lũ nhóc gấu bông mà bọn trẻ cứ rụt rè không dám nhận, mãi sau bé em mới cất giọng ngọt xớt.
-“Bác ơi bác không làm ba con được đâu, con có ba Hậu rồi ạ. Chị Hến bảo chỉ có một ba thôi bác ạ.”
-“Vậy hả, thế là chị Hến không biết rồi, một ba là ba ruột, còn ba nuôi thì có thể có nhiều.”
Bác trêu, hai đứa trẻ con mắt tròn xoe nhìn nhau rồi lại nhìn mẹ Hà. Thậm chí lũ nhóc còn chẳng biết ba nuôi khác ba ruột chỗ nào, nhưng nghe mẹ chúng thủ thỉ bảo như thế là ba Hậu buồn đó thì liền lắc đầu kiên quyết.
-“Không được bác ạ, một ba thôi.”
-“Đúng ạ, Sò xin lỗi bác Sò có ba Hậu rồi ạ.”
Anh Thanh thấy ba mẹ con như vậy thì phì cười, xoa đầu thơm má lũ nhóc rồi cho gấu bông. Chị Hến vẫn chưa yên tâm nên phải hỏi lại cho chắc.
-“Lấy gấu rồi có phải gọi ba không ạ?”
-“Không cần con ạ.”
Nghe bác nói vậy hai đứa mừng huýnh, luôn mồm cảm ơn. Xong Hến Sò còn được bác bồng đi xem hết chỗ này tới chỗ khác, thích ơi là thích.
Nhà gần trường nên ban sáng ba mẹ con đi bộ, tầm chiều xong việc thì bác Thanh ngỏ lời chở về. Chị Hà chưa kịp từ chối khéo hai nhóc đã ríu rít leo lên xe bác ngồi chễm chệ rồi, thế là mẹ đành phải đi theo, đúng là muối mặt vì con vì cái.
Lại kể chuyện anh Hậu hôm đó chỉ làm tới hai giờ hơn thì có hẹn đi bar chơi với cô ấy. Hai người khá hợp tính nên nói hết chuyện này tới chuyện kia, chẳng mấy chốc đã tới năm giờ chiều.
Anh Hậu uống cạn ly cuối cùng, định về thì nghe tiếng trách móc bên tai.
-“Sớm vậy, chán nhau rồi sao?”
-“Hâm à, nói linh tinh gì thế? Dạo này anh bận quá rồi, tranh thủ về sớm chút không vợ lại buồn.”
Thấy người ta có vẻ dỗi hờn, anh đành gọi thêm ly nữa rồi ra điều kiện chỉ hết chầu này thôi, ai đó không hài lòng nhõng nhẽo.
-“Gớm, tự dưng yêu vợ ghê nhỉ?”
Có người không thừa nhận cũng chẳng phủ định, chỉ đơn giản nói.
-“Vì vợ là vợ anh em à.”
Cô muốn lắm hỏi lại, vợ là vợ anh, vậy còn em, em là ai? Nhưng lí trí không cho phép cô nhỡ lời nhỏ mọn đành hanh, cô phải là chỗ dựa tinh thần cho anh chứ không được làm người phụ nữ khiến anh mệt mỏi.
Ngẫm rồi đành cay đắng nhấp rượu.
-“Con trai nói nhớ anh.”
-“Lát ra kia anh mua máy bay điều khiển từ xa, em cầm về cho con.”
-“Tình cảm mới quan trọng anh à.”
-“Ừ, hôm nào rảnh anh qua.”
Cô khẽ cười khẩy, rảnh, đợi bao giờ cho anh rảnh?
-“Nếu em chết, anh sẽ khóc chứ?”
Anh cười, người ơi là người, vì đâu tự dưng hôm nay lạ lùng vậy?
-“Không khóc.”
-“Vì sao vậy?”
-“Để em ra đi cho thanh thản.”
-“Thế nếu vợ anh chết?”
Cô thấy người ta khẽ nhíu mày đứng dậy thanh toán. Câu hỏi đó, anh cũng chẳng cho cô đáp án.
Ông xã được hôm về sớm, trong lòng vui vui vì nghĩ kiểu gì vợ thấy anh cũng phấn khởi, thế nào mà vừa mới tới cổng chung cư đã gặp cái xe đen sang trọng đậu ngay phía trước.
Hai con gái hôn hít âu yếm tên đàn ông khác.
Bà xã bước xuống dịu dàng vẫy chào người ta.
Cái cảm giác ấy, quả thật không dễ chịu chút nào.
Cố nín, cố nhịn, mà rốt cuộc cũng chỉ chịu đựng được tới bữa cơm. Ba vừa gắp thức ăn cho con, vừa nịnh ngọt.
-“Hến Sò hôm nay đi chơi những đâu, có vui không con?”
Sò gật đầu bảo vui lắm, chị Hến cắn một miếng đùi gà, nhai ngồm ngoàm rồi ngoan ngoãn tường thuật sự tình.
-“Hôm nay đi ra trường mẹ chơi ba à. Các anh chị cho nhiều kẹo lắm, bảo là con cô Hà sao mà xinh thế, chỉ muốn cắn cho mấy cái ạ. Gặp cả bác Thanh nữa, bác Thanh cho gấu bông nhưng bọn con sợ phải gọi ba nên không dám lấy. Em Sò bảo chỉ có một ba thôi, bác bảo có một ba ruột nhưng có thể có nhiều ba nuôi. Nhưng Hến bảo chỉ có ba Hậu thôi, xong rồi bác cho gấu nhưng bác không bắt gọi ba nữa ạ.”
Anh Hậu cười khẩy, trên đời có loại đàn ông vậy sao? Thích có con sao không tự đẻ mà dụ dỗ con gái nhà người ta làm chi vậy?
Cũng may hai đứa nhà anh khôn.
Đúng, con ba Hậu là phải thế chứ.
Vợ anh ngồi cạnh thì tủm tỉm, Hến nhà chị vậy đó, không biết mai sau có giỏi được như anh Khôi không nhưng trí nhớ tốt lắm. Người lớn nói cái gì là bé có thể nhắc lại được y chang à, mặc dù có những từ con còn chẳng hiểu nghĩa là gì.
Con nhóc còn được cái nết ăn uống tốt chứ không hay nhõng nhẹo như Sò, đó, vừa mới đó mà đã gặm hết cái đùi gà rồi.
Mẹ Hà gắp thêm cho em chút rau xào, bé ăn ngon lành. Đoạn một lúc như nhớ ra cái gì đó liền vẫy vẫy ba Hậu.
-“A, lúc đi xe bác Thanh còn bảo mẹ Hà là bao năm trôi qua cảnh xưa còn đó mà người xưa đâu rồi…bác hỏi sao mẹ hứa đợi bác mà mẹ không đợi…”
Có người bị con gái bóc mẽ mà đỏ bừng cả mặt, đất trời ơi, tưởng hai đứa chơi với nhau mà, ai biết chúng nó ranh thế cơ chứ? Đã vậy bây giờ chị ấy còn quay sang tra khảo.
-“Mẹ ơi sao mọi khi mẹ dặn Hến đi đâu cũng phải đợi em Sò thì mới là bé ngoan mà? Sao mẹ không đợi bác Thanh hả mẹ? Thế mẹ Hà là bé hư à?”
-“Mẹ Hà hư á…eo mẹ Hà hư…”
-“Mẹ Hà phải xin lỗi bác Thanh giống chị xin lỗi Sò nhờ Sò nhờ…”
-“Vâng đúng ạ, xong mẹ phải thơm bác Thanh để bác ấy hết giận nữa ạ.”
Ba Hậu mặt khó coi lắm rồi, phừng phừng đứng dậy. Chỉ là muốn đẩy khẽ cái bàn để đi ra phòng khách thôi mà nào ngờ trong cơn giận giữ lực hơi mạnh, hại Sò đang khoanh tay ngoan ngoãn trên bàn giật nảy mình.
May mà có mẹ Hà giữ kịp thời không thì hôm nay bé em ngã lộn cổ. Vài cái bát văng xuống đất, nước canh đổ tung toé, hai con sợ hãi mếu máo khóc lóc, bà xã  thấy thái độ chồng như vậy cũng tái mét.

1 comment:

  1. The best titanium chain suppliers
    Best titanium chain head titanium ti s6 suppliers. 1. H.A.N.S.A.S.A.T.I.A.R.D. (1.000). 3. H.A.N.S.A.S.A.T.I.A.R.D. (1.000). micro touch trimmer 4. H.A.N.S.A.R.D. 안전 토토 사이트 (1.000). 5. N.A.R.D. titanium pots and pans (1.000). titanium nose jewelry

    ReplyDelete